Áp lực của nhân viên nhỏ tuổi nhất văn phòng
Là thế hệ được cho là nhóm nhân sự trẻ tuổi nhất, gen Z đang gặp phải không ít những câu chuyện “dở khóc, dở cười” khi bắt đầu bước chân vào môi trường văn phòng.
Áp lực “lính mới”
Mỗi lần công ty tổ chức team building, Minh Anh (21 tuổi, nhân viên marketing) đều bị đẩy lên tham gia. Mặc dù không thích, song cô gái trẻ ngại từ chối vì là “lính mới” và cũng trẻ nhất văn phòng. Theo chia sẻ của gô gái gen Z, trong các sự kiện giải trí, vui chơi tập thể, cô luôn được xướng tên là người đại diện cho bộ phận để tham gia một số trò chơi vận động.
Những ngày đầu mới vào làm, Minh Anh nhận lời bởi muốn giao lưu, làm quen mọi người. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận thấy mình không thoải mái trước đám đông, thể lực cũng khá yếu nếu phải thi chạy, đánh bóng chuyền dưới trời nắng. Dẫu vậy, cô lại không dám từ chối lời đề nghị của các anh chị lớn tuổi, đành cười trừ và chơi trong tâm trạng ngại ngùng.
“Mình là nhân sự trẻ tuổi nhất tại công ty cho đến thời điểm hiện tại nên mình sợ nếu không tỏ ra hòa đồng, mọi người sẽ không có thiện cảm với mình”, Minh Anh thở dài.
Chúng ta đang sống trong một thời đại rất đặc biệt, nơi mà môi trường công sở tồn tại nhiều thế hệ và nhóm tuổi chưa từng có. Chính khoảng cách thế hệ và sự chênh lệch về tuổi tác khiến mỗi cá nhân có cách suy nghĩ, tâm lý và cách nhìn nhận vấn đề khác nhau.
Ở giai đoạn hiện tại, Gen Z (sinh năm 1997 – 2012) được cho là nhóm nhân sự trẻ tuổi nhất. Ít kinh nghiệm làm việc và cả trải nghiệm sống, nhiều người trong số họ loay hoay tìm cách thích nghi với môi trường cùng những người đồng nghiệp lớn tuổi hơn mình.
Đầu tháng 8 vừa qua, Ngọc Hải (24 tuổi, sống tại quận Ba Đình, Hà Nội) bắt đầu làm việc cho một công ty thuộc lĩnh vực công nghệ. Những ngày đầu tiên, chàng trai trẻ mong muốn làm quen và tạo thiện cảm với anh chị đồng nghiệp nên chủ động xin hỗ trợ những đầu việc nhỏ như in ấn tài liệu, lập trình code…
Nhưng sự hào hứng ban đầu nhanh chóng qua đi khi anh thường xuyên phải ở lại văn phòng làm việc vặt cho đồng nghiệp đến tối muộn, trong khi nhiệm vụ chính của mình lại chưa xong. Cảm thấy áp lực, anh bắt đầu ngại tiếp xúc với tập thể vì sợ bị nhờ thêm việc.
“Một lần, anh đồng nghiệp nhờ giúp làm việc nhưng mình từ chối. Sau đó, anh ấy tỏ thái độ không hài lòng. Một số người xung quanh bàn tán, cho rằng mình nhỏ tuổi nhưng không biết điều, lễ phép,… Là một người trẻ mới vào nghề, mình rất áp lực. Mình cho rằng mình ứng xử chưa khéo léo mà thôi, chứ không bao giờ có ý tiêu cực”, Ngọc Hải tâm sự.
Còn Kiều Vy (22 tuổi, designer) lại áp lực bởi cô có cá tính rụt rè, ngại tiếp xúc với đồng nghiệp. Kiều Vy từng thực tập, làm việc ở một số nơi và hầu hết đều là người trẻ tuổi nhất trong văn phòng. Mới đi làm, cô gái trẻ không dám nêu ý kiến, nói quá nhiều hay bắt chuyện với đồng nghiệp.
“Đó chính là lý do mà mọi công việc ở phòng, mình đều âm thầm làm một mình, nhiều lần muốn nhờ mọi người cùng đóng góp, xây dựng nội dung cho tốt hơn nhưng lại sợ phiền”, cô trải lòng.
Dần dần, điều này khiến Kiều Vy tạo khoảng cách với các thành viên. Cô gái 22 tuổi cảm thấy căng thẳng mỗi lần đối diện với những cuộc trò chuyện của mọi người.
“Có lẽ thời gian tới mình phải học cách mở lòng, nói chuyện với các anh chị ấy nhiều hơn. Mình nghĩ họ sẽ đón nhận mình thôi. Việc đi làm có đồng nghiệp sẻ chia, có người đồng hành chắc chắn sẽ vui và thoải mái hơn”, Kiều Vy chia sẻ.
Thiếu kinh nghiệm, kỹ năng
Bắt đầu công việc tại chỗ làm mới từ 3 tháng trước, Phương Linh (20 tuổi, sống tại quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) luôn đi làm với tâm trạng lo sợ bị sa thải vì chậm chạp trong công việc.
Là thực tập sinh cho công ty truyền thông, cô loay hoay không biết bắt đầu từ đâu. Được phân vào nhóm có các anh chị đi trước nhiều kinh nghiệm, cô nhắm mắt tiếp nhận nhiệm vụ dù chưa quen việc, song cũng không dám hỏi lại vì e ngại.
Công việc của cô là sáng tạo nội dung quảng cáo trên các nền tảng mạng xã hội cho nhãn hàng. Mỗi ngày, cô phải nộp lại một ý tưởng mới để đăng tải, duy trì lượt tiếp cận với người dùng.
“Mình gặp khó khăn trong việc viết lách, nhiều lần sáng tạo nhưng không diễn đạt câu từ được sâu sắc. Hơn 3 tháng làm việc, mình được các anh chị giúp đỡ, góp ý từng lỗi nhỏ, nhưng mình nhận thấy mình vẫn không tiến bộ nhiều”, Phương Linh kể lại.
Chính những điều này khiến Phương Linh tự ti về bản thân. Cô nhớ mãi lần mình mắc lỗi, không lên bài kịp tiến độ khiến nhãn hàng đòi bồi thường. Số tiền tuy không lớn, nhưng là bài học đắt giá đối với cô gái 20 tuổi.
“Mình nghĩ mình sẽ phải kiên trì rèn luyện mỗi ngày nếu không muốn ảnh hưởng đến thành tích của nhóm. Dù được châm chước vì trẻ tuổi nhất phòng, nhưng mình rất sợ nếu mắc lỗi một lần nữa”, cô gái trẻ bày tỏ.
Chuyên gia tâm lý Phạm Thảo Nguyên cho rằng, khoảng cách thế hệ tại nơi làm việc có thể khiến người lao động trẻ và già cảm thấy thấp kém hơn, cũng như cản trở năng suất và tinh thần đồng đội. Những người lao động trẻ hơn có thể sợ không được đồng nghiệp lớn tuổi coi trọng. Trong khi, những người lao động lớn tuổi sợ bị thay thế bởi những người lao động có kiến thức về công nghệ hiện đại hơn.
“Các thành viên của mỗi thế hệ có thể thu hẹp khoảng cách với đồng nghiệp nếu họ sẵn sàng chấp nhận sự khác biệt và cố gắng hòa hợp với nhau. Học cách giao tiếp, tránh tin vào những định kiến và khuyến khích sự linh hoạt sẽ là một số gợi ý giúp môi trường công sở không còn là “áp lực” đối với thế hệ lao động trẻ”, chuyên gia tâm lý chia sẻ.
Nguồn: Theo tuổi trẻ